Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki
Review của Furin
“Mỗi lần ghé Nhã Nam, mình đều bị thu hút bởi quyển này.
Mình bị chú ý bởi lời giới thiệu về nữ chính, một cô gái bị bạn trai lừa dối, phản bội, và trốn tránh nỗi đau khổ bằng cách ngủ suốt ngày.
Sách nhẹ nhàng, phảng phất đâu đó bầu không khí của “Kitchen”, nhưng bớt đi đôi phần u ám.
Ông chú của Takako không muốn cô sống u sầu nên đã rủ cô về sống trên căn gác của tiệm sách cũ của ông.
Chính tại nơi này, Takako đã chui ra khỏi lớp vỏ bọc của mình, giống như hành trình một con nhộng hóa bướm, để có thể bay tiếp.
Mình tưởng tượng luôn được căn phòng bé chứa đầy sách đó, nơi chỉ cần vươn tay ra là chạm ngay vào sách, nơi lúc nào cũng âm ẩm mùi sách cũ, mà ông chú gọi là “giống mùi buổi sáng tinh mơ sau một cơn mưa đêm”
Mình cũng muốn sống ở một nơi như thế, khi mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ có thể nằm cuộn tròn trong chăn, đọc sách dưới ánh đèn vàng êm dịu, hay ngồi cắm cúi đọc sách sau quầy thu ngân những ngày vắng khách.
Có lẽ như Takako đã nói, có những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, nhưng sách mang lại cho cô sự bình yên rất đỗi dịu dàng đó.
Mình thích cách mà Takako hồi phục bằng việc nghiền ngẫm những trang sách, từ một người luôn đè nén cảm xúc của bản thân, cô đã có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng sẽ có một giai đoạn nào đó nhận ra rằng sách là một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, để giúp mình vượt qua nỗi đau, để hiểu thêm về chính mình, về thế giới, và để tiến lên phía trước.
Với mình thì giai đoạn đó chính là bây giờ, ở tuổi 23, giống như với Takako, điều đó diễn ra ở tuổi 25 vậy. Dù sớm hay muộn thì nó cũng sẽ xảy đến, và điều đó tuyệt vời tới nỗi khiến mình nghĩ sao trước kia mình không đọc nhiều hơn, sớm hơn?
Mình thích tên nhân vật nam chính, gọi là nam chính nhưng chỉ xuất hiện rất ít: Wada Akira :”)
Cảm giác cứ như tác giả là fan của “Hajime là số 1” nên ghép tên của Mizuki Wada với Akira Etou ý nhỉ, tự nhiên thấy nhớ anh Akira ghê, lâu lắm không đọc lại Hajime
Takako gặp Wada trong một quán cà phê cô thường đến, khi mỗi người cầm trên tay một quyển sách.
Wada đến đó để đợi cô người yêu vừa nói lời chia tay anh, anh nói rằng sẽ đợi cô ở đây, nhưng dĩ nhiên, cô chẳng bao giờ tới.
Tự nhiên mình nhớ đến những câu hát về một anh chàng luôn đứng đợi người yêu quay về ở một góc cũ
– “The man who can’t be moved”
‘Cause if one day you wake up and find that you’re missing me
And your heart starts to wonder where on this earth I could be
Thinking maybe you’ll come back here to the place that we’d meet
And you’ll see me waiting for you on the corner of the street”
Nhưng mình vui vì một thời gian sau đó, khi gặp lại Takako ở quán cà phê sau một thời gian cô không đến, và trả lại cho cô quyển sách cô để quên lần trước, Wada đã nói với cô rằng: “Lần này là tôi chờ cô”.
Bỗng nhiên lại thấy có niềm tin vào những cuộc gặp gỡ như thế, chỉ đơn giản là ở một chiếc bàn bên cửa sổ của một quán cà phê đã cũ, cùng một quyển sách…”
Nguồn”: https://www.facebook.com/nhanampublishing/photos/a.407764594084.206949.183898949084/10155771833739085/?type=3&theater
-Thích Sách Hay
Leave a Reply